Bái Đính nhìn từ trên cao

Bái Đính nhìn từ trên cao

Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2015

247

.
.
.
.
.
.
.
ngày tôi bước sang tuổi mới
cũng là ngày bà tôi lìa xa cõi đời
một năm rồi
sinh nhật không hoa, không bánh
sinh nhật không tiếng nói, tiếng cười
chỉ còn nỗi bùi ngùi xót xa
chỉ còn nước mắt lăn dài trên gò má

tôi còn nhớ
một năm về trước
ngày bà mất
là ngày tôi đang ở xa
ngày tôi không được về nhà
để ở gần bên bà...trong những giây phút cuối

bà ơi
cháu nhớ bà 
chỉ muốn khóc òa cho thỏa nỗi nhớ
cảm xúc chết lặng trong từng hơi thở
dấu nỗi buồn trong những vần thơ

cháu còn nhớ
nhiều năm về trước
ngày mà cháu vẫn có bà kề bên
bà chăm cháu ăn
bà lo cháu ngủ
bà quan tâm tới cháu đủ đầy
vậy mà cháu vô tâm đâu hay biết
những nếp nhăn đã hằn sâu trên khóe mắt
bà ơi !

trách thời gian đã lấy đi tất cả
mang bà của cháu đi xa
còn đây mảnh gỗ đàn hương hai bà cháu nằm ngủ
còn đây tủ thuốc đầu giường
còn đây mùi dầu Trường Sơn bà vẫn thường thoa mỗi tối
còn đây giàn mướp trước hiên nhà
còn đây chiếc ghế trắng bà vẫn thường ngồi chải tóc
còn đây quạt nan
còn đây chổi lúa
còn đây, còn đây và còn đây
vậy mà còn đâu ?
còn đâu hình hài thân thương bé nhỏ
còn đâu mái tóc bạc trắng như tơ
còn đâu những chiếc áo đơn sơ
còn đâu những lời nói hiền từ...

chỉ còn lại đây những kỉ niệm
chỉ còn lại đây những nỗi nhớ đầy vơi

ước gì có thể vặn ngược kim đồng hồ
để cháu được ở bên bà nhiều hơn
để được nói những lời yêu thương
mà bấy lâu cháu chưa dám cất lời

bà ơi !
cháu mạnh mẽ lắm
cháu không khóc nhiều đâu
chỉ tại khói hương làm cay xè mắt cháu

ông trời ơi ! 
nếu có kiếp sau
vẫn nguyện xin được làm bà cháu
tự ngàn xưa cho đến muôn đời sau...

Tặng bà của cháu,
Ngọc Anh

Tái bút: Cháu không bao giờ quên hình ảnh bà nhất là những lúc cháu về Hà Nội bà lại tiễn ra tận ngoài đường. Ánh mắt bà xa xăm dõi theo cháu, vẫy cháu. Lúc nào trước khi cháu về bà cũng dặn: Hôm nào được nghỉ về chơi ! Cháu vừa đi xe vừa ngoái đầu lại nhìn bà. Bà vẫn đứng đó dõi theo cháu. Những lúc như thế cháu chỉ muốn được ở với bà thêm nhiều ngày nhiều ngày nữa thôi. Hai bà cháu cứ nhìn nhau cho đến khi chỉ còn là những chấm nhỏ. Xa dần. Và biến mất.

Khuất tầm mắt nhưng không bao giờ khuất trong tim !

Đông Anh, ngày 24 tháng 7 năm 2015

22h06'

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét