Bái Đính nhìn từ trên cao

Bái Đính nhìn từ trên cao

Thứ Năm, 28 tháng 4, 2016

Nếu là một con vật...


     Nếu có một phép lạ giúp biến hóa thành một con vật, tôi muốn biến mình thành một chú chim. Có nhiều loài chim, nhưng tôi thích nhất chú chim Sâm Cầm. Loài chim này trước đây từng xuất hiện nhiều ở hồ Tây và hiện lên thật đẹp qua lời bài hát “Nhớ mùa thu Hà Nội” của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn:


“Hồ Tây chiều thu, mặt nước vàng lay, bờ xa mời gọi.

Màu sương thương nhớ, bầy sâm cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời…”



Nguồn: tonybuoisangblog.com


     Sở dĩ, tôi chọn việc trở thành một chú Sâm Cầm bởi ba lý do sau đây:
    Thứ nhất, tôi muốn biến thành một chú chim bởi tôi thích bay. Tôi thích cái cảm giác được tự do sải cánh trên cao, hòa mình vào cùng đất trời. Và nếu muốn, tôi có thể đến bất cứ nơi nào để ngắm nhìn, khám phá vẻ đẹp kì diệu của thiên nhiên, đất nước, con người. 
     Thêm vào đó, Sâm Cầm cũng là một loài chim di cư, chúng thường bay từ Bắc vào Nam để tránh rét và bay ngược lại khi thời tiết trở nên ấm dần. Tôi thích sự dịch chuyển và thích cách chúng hành động để thích nghi với hoàn cảnh sống. Chúng không phải là những con chim “ẩn mình chờ chết” mà là những con chim dám đương đầu với khó khăn.
     Thứ hai, Sâm Cầm cũng thuộc họ nhà gà (nên mới có chữ “Cầm” – trong từ “gia cầm”). Nhưng, Sâm Cầm lại đặc biệt ở chỗ nó là “gà nước” chứ không phải “gà cạn”. Do vậy, ngoài việc có thể bay lượn như các loài chim khác thì chúng còn có thể tung tăng bơi lội ở các vùng nước ngọt – vừa để tắm táp, vừa để tìm kiếm thức ăn cho mình ( là các loài thực vật dưới đáy hồ). Sâm Cầm vừa có thể bay, vừa có thể bơi càng giúp khẳng định việc đây là một loài có khả năng thích ứng rất cao trong bất kì môi trường sống nào.

     
Thứ ba, nguồn gốc của cái tên rất kêu – Sâm Cầm, là vì quê hương của chúng là “đất nước củ sâm” – Hàn Quốc, và thức ăn của chúng cũng là những củ sâm vậy nên có thể nói cả người Sâm Cầm giống như một “viên thuốc quý”, có thể chữa bệnh và tăng cường sức khỏe cho nhiều người. Thay vì sợ hãi do có thể bị nhiều người vây bắt thì tôi lại lấy làm vui vì điều đó bởi tôi biết rằng ít nhất thì sự tồn tại của mình cũng có giá trị và giúp ích cho mọi người !


Tái bút: Đây là bài dự thi để tham dự vào CLB đọc sách. Rất tiếc là bị trượt :) Đăng vào blog để giữ làm kỉ niệm.

Thứ Tư, 27 tháng 4, 2016

Love, Rosie...


     Thường thì khi xem một bộ phim nào đấy, nghe thấy nhạc phim hay, người ta sẽ tìm bản nhạc đó để nghe lại. Còn tôi thì ngược lại, tôi biết đến phim "Love, Rosie..." là nhờ tình cờ nghe lại một bài hát mà tôi rất thích của Lily Allen. Hóa ra Littlest Things lại là một trong những bài nhạc của phim.



     Đọc một vài bình luận thấy các bạn khen phim hay nên tôi cũng vào xem. Một phần vì tò mò, phần khác là vì cái dự định học tiếng anh qua phim ảnh của mình. 
     Thật lòng mà nói thì tôi có cảm giác hơi hụt hẫng khi xem xong phim, có lẽ nó không được như tôi kì vọng. Không phải là phim không hay, nhưng tôi cảm giác nó không hợp với mình. Phim kết thúc có thể nói là có hậu. Nhưng chung quy lại đây vẫn là một bộ phim buồn. Nhất là đối với một đứa mơ mộng vào thứ "tình yêu cổ tích" như tôi. 
     Tình cảm của hai nhân vật trong phim không hề là một màu hồng, nó đan xen rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, tình bạn - tình yêu - và đôi khi là "tình dục". Làm thế nào để cân bằng giữa những "mớ hỗn độn" đó. 
     Hai nhân vật chính trong phim là đôi bạn thân, có thể nói là "thanh mai trúc mã", nhưng họ không "dám" bước qua cái rào cản "tình bạn" ấy để tiến tới "tình yêu". Vì thế, họ đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội để tiến đến với nhau. Nhưng có khi nào chính sự thân thiết, thân thuộc quá đã khiến họ mơ hồ giữa tình bạn, tình yêu, khiến họ không thể mở lòng mình để đón nhận người khác vì nghĩ rằng người đến sau kia không thể nào hiểu được mình ?
     Quả thực, xem đoạn đầu của phim tôi hơi bị "sốc văn hóa" một tí vì cái cách họ đề cập đến chuyện "tình dục" rất...tự nhiên (tôi không biết mình sử dụng từ này đúng không nữa). Tôi không chê trách, cũng không ủng hộ. Tôi không dám bình luận nhiều vì tôi không phải người trong cuộc nhưng tôi thấy cách họ làm "chuyện ấy" như kiểu để chứng minh một điều gì đấy, chứng tỏ sự "lớn" của mình. Tôi không thích điều này cho lắm. Không biết cuộc sống thực thì như thế nào? 
     Có một chi tiết tôi thích trong phim là nhân vật nữ chính đã không bỏ đứa bé khi biết mình có con với một người đàn ông có thể nói là "không được tốt đẹp cho lắm". Cô sinh đứa bé, nuôi dưỡng nó, yêu nó, học cách trở thành một người mẹ tốt vì đứa con của mình.
     Bộ phim đọng lại trong tôi cảm xúc "buồn", có lẽ một phần là do tôi đã nghe nhạc phim trước khi xem phim, nên giai điệu bài Littlest Things lúc nào nó cũng ám ảnh trong tôi. Và chắc tôi là một đứa lúc nào cũng thích mấy thể loại phim hài hước, hành động nên xem những bộ phim "man mác" thế này không hợp lắm. Nhưng qua bộ phim, tôi cũng đã rút ra được vài điều nho nhỏ rằng không nên chần chờ để đánh mất cơ hội trước mắt. Giống như hai nhân vật chính trong phim chỉ vì ngần ngại mà đã bước qua nhau không biết bao nhiêu lần. Tuy nhiên, sau tất cả họ lại trở về với nhau. Hạnh phúc đấy nhưng không thiếu những khổ đau. Cười mà nước mắt tuôn rơi !

Link phim: http://hdonline.vn/phim-noi-cuoi-cau-vong-7922.html

“Chuyện tình New York” – Hà Kin


     
Nếu đi vào nhà sách, chắc chắn “Chuyện tình New York” sẽ là cuốn sách đầu tiên tôi bỏ qua bởi vì đó không phải là  “guu” của mình. Không tính đến nội dung truyện, chỉ nhìn đầu đề thôi tôi đã hình dung rằng chắc hẳn đây lại là một chuyện tình lãng mạn và có khi là lãng xẹt nào đó. Chưa kể tên tác giả - Hà Kin hoàn toàn xa lạ với tôi. Một người Việt Nam, viết tiểu thuyết tình yêu, trên đất Mỹ ? – Chỉ cần nghĩ thôi là đã thấy “không muốn đọc”. Có lẽ tôi bị ám ảnh bởi quá nhiều truyện ngôn tình Trung Quốc, nhất là những thể loại cổ trang, siêu thực, viết về những “thứ” tình yêu chỉ có thể ở trong…mơ, nên đã nhanh chóng đưa ra một phán xét hết sức sai lầm.
     Quay lại với “Chuyện tình New York”, có lẽ việc sở hữu quyển sách này cũng do một chữ “duyên”. Tôi trao đổi những quyển sách của mình đã đọc với những người bạn hoàn toàn xa lạ trên mạng trong CLB đổi sách. Và “Chuyện tình New York” đã đến tay tôi như thế đấy. Nhưng cũng không phải đến một cách vô thức, không có chủ ý bởi tôi có thói quen là trước khi quyết định mua một quyển sách nào đấy bao giờ cũng phải đọc “review” về nó trước. Với “Chuyện tình New York” cũng tương tự, tôi lên mạng đọc bình luận của mọi người, nhiều ý kiến trái chiều, có người nói hay, có người nói nhạt, người nói tàm tạm. Nhưng nói chung tôi vẫn quyết định đổi nó. Chắc cũng tại chữ “duyên”.
     Cuốn sách đủ để khiến tôi đọc từ đầu đến cuối bởi cách dẫn dắt câu chuyện lôi cuốn, với các nhân vật đa dạng từ ngoại hình đến tính cách,thêm những chi tiết hài hước, và kèm theo đó là những tình huống bất ngờ…Nhưng điều tôi thấy thú vị nhất là chữ “thật”. Không biết sau khi đọc xong “Chuyện tình New York” các bạn cảm thấy thế nào chứ tôi thấy rất chân thật, từ chuyện tình yêu cho đến cuộc sống xung quanh. Những rung động nhẹ nhàng của tuổi 20, những khi khùng khùng điên điên của thời kì nổi loạn, nụ cười, niềm vui, hạnh phúc, rồi có cả những giọt nước mắt kìm nén xúc động, là đau, là thương, là yêu. Đây không phải là một chuyện tình bi lụy – tôi không thích những thể loại như thế. Tôi thấy “Chuyện tình New York” vừa đủ - yêu vừa đủ, không phải quá điên cuồng nhưng vẫn hết sức ngọt ngào và mãnh liệt. Nhiều khi tôi cảm thấy ghen tị với Hà Kin bởi sự “đặc biệt” của chị, như những gì chị miêu tả, như những gì người khác nhận xét chị hay có lẽ cũng chính là con người thật của chị ngoài đời. Hà Kin đặc biệt ở tính cách – một cô gái cá tính vừa đủ, đôi khi nổi loạn nhưng không phá phách, bất cần. Tôi thích tuýp người như thế. Hà Kin đặc biệt ở ngoại hình – chị đẹp, không phải nét đẹp theo tiêu chuẩn châu Á – da trắng, tóc dài. Hà Kin đẹp kiểu “xấu lạ” – da ngăm, môi dày, mắt to – “một đôi mắt gây đau đớn” và miệng thì lúc nào cũng mỉm cười. Tôi thích ngắm những người mắt đẹp, cảm giác có một nét gì đó rất kỳ bí, cuốn hút. Tôi yêu những người hay cười. Nhìn nụ cười của họ tự nhiên tôi cảm thấy yêu đời hơn. Có lẽ vì những nét đặc biệt của Hà Kin mà đã có rất nhiều chàng trai đem lòng yêu mến chị. Và vì Hà Kin là Hà Kin, không cần phải bắt chước bất kì ai, không cần phải theo khuôn mẫu nào. Hà Kin đủ cá tính, đủ tài năng.
     Khó có thể nói hết những gì mình cảm nhận sau khi đọc “Chuyện tình New York” bởi cảm nhận là thứ khó có thể diễn đạt bằng lời. Giống như yêu một ai đó mà không biết lý do vì sao. Tôi chỉ biết rằng mình đã có một quyết định đúng đắn khi đổi lấy quyển sách này. “Chuyện tình New York” không đơn giản là tình yêu mà còn là tình bạn, là muôn vẻ của cuộc sống. Tôi chợt nhận ra rằng, bất kì ai chúng ta gặp trong cuộc đời, dù họ tốt hay chưa hoàn thiện thì cũng sẽ là những người để lại cho chúng ta nhiều trải nghiệm quý báu, sau này khi ta nghĩ lại còn có một chút gì để vấn vương và có khi là mỉm cười vì điều đó.
Bỗng nhiên tôi ước có một cuộc sống muôn màu như của Hà Kin trong “Chuyện tình New York”.



Thứ Ba, 26 tháng 4, 2016

Đường lên Sapa

     Rời xa phố phường  đông đúc của thủ đô Hà Nội, chúng tôi xuất phát tới Lào Cai vào một buổi sáng đẹp trời. Để đến được với thị trấn Sapa, xe chúng tôi phải lăn bánh qua những con đường đồi núi quanh co, có cảm giác hai xe đi ngược chiều sắp sửa chạm nhau trong gang tấc. Nhưng, điều đó không làm cản trở chúng tôi chiêm ngưỡng cảnh sắc tuyệt đẹp hai bên đường. Trước mắt chúng tôi là những dãy núi đồi nhấp nhô, trùng điệp mà con người đã tô điểm thêm vào cảnh tượng hùng vĩ đó nét đẹp của ruộng bậc thang tầng tầng, lớp lớp. Tuy mùa gặt đã qua, những thửa ruộng bậc thang không còn lấp lánh ánh vàng của lúa chín, nhưng chỉ cần nhìn "tác phẩm" ruộng bậc thang xanh ngút ngàn đó tôi cũng cảm thấy sự kết hợp tài tình của thiên nhiên và con người, tạo nên một cảnh tượng đẹp như tranh vẽ.


Quanh co Sapa, ảnh Chu Đậu

     Trên cung đường uốn lượn đó, cảnh trí hai bên đường vẫn còn rất hoang sơ, thi thoảng mới nhìn thấy một cái lán nhỏ dựng tạm dọc đường. Rất nhiều đồng bào thuộc các tộc người khác nhau đang đi bộ ven đường, người già có, trẻ con có, họ mặc trên người những trang phục truyền thống của tộc người mình, những chiếc váy, áo...rực rỡ tô điểm bởi những họa tiết thổ cẩm. Có người đi tay không, có người khoác sau lưng chiếc gùi, có người đang địu trên vai đứa con nhỏ...mỗi người một vẻ, mỗi người một công việc riêng, nhưng tựu lại, họ có một nét chung là rất mộc mạc và giản dị.
     Càng tiến gần đến thị trấn Sapa, khung cảnh hoang sơ của núi rừng ban đầu dường như được lấp đầy bằng những ngôi nhà ngói khang trang, nhiều nhà đã có xe con đậu trước hiên nhà, đường phố bỗng trở nên nhộn nhịp hơn bởi những quán xá, những người bán dạo hai bên hè phố.
     Xe chúng tôi dừng trước khách sạn Hải Anh, gần ngay trung tâm thành phố, chỉ mất chừng 5 phút là có thể đi bộ đến nhà thờ đá Sapa. Bước xuống xe, điều đầu tiên mà tôi cảm nhận thấy sự khác biệt rõ ràng chính là không khí. Nếu như ở Hà Nội trong những ngày hè, nhiệt độ dao động từ 32-36oC, kèm theo khói bụi và ô nhiễm khiến cho bầu không khí lúc nào cũng ngột ngạt, khó chịu, tinh thần con người vì thế cũng trở nên uể oải. Còn ở Sapa thì khác, không khí trong lành mát mẻ bất chợt ùa đến, len lỏi khắp cơ thể, khiến tôi có một cảm giác khoan khoái lạ thường. Cảm giác mệt mỏi sau một hành trình dài dường như biến mất. Tôi chợt như được tiếp thêm sức lực cho những chuyến hành trình về sau.