Nếu đi vào nhà sách, chắc chắn “Chuyện tình New York” sẽ là cuốn sách đầu tiên tôi bỏ qua bởi vì đó không phải là “guu” của mình. Không tính đến nội dung truyện, chỉ nhìn đầu đề thôi tôi đã hình dung rằng chắc hẳn đây lại là một chuyện tình lãng mạn và có khi là lãng xẹt nào đó. Chưa kể tên tác giả - Hà Kin hoàn toàn xa lạ với tôi. Một người Việt Nam, viết tiểu thuyết tình yêu, trên đất Mỹ ? – Chỉ cần nghĩ thôi là đã thấy “không muốn đọc”. Có lẽ tôi bị ám ảnh bởi quá nhiều truyện ngôn tình Trung Quốc, nhất là những thể loại cổ trang, siêu thực, viết về những “thứ” tình yêu chỉ có thể ở trong…mơ, nên đã nhanh chóng đưa ra một phán xét hết sức sai lầm.
Quay lại với “Chuyện tình New York”, có lẽ việc sở hữu
quyển sách này cũng do một chữ “duyên”. Tôi trao đổi những quyển sách của mình
đã đọc với những người bạn hoàn toàn xa lạ trên mạng trong CLB đổi sách. Và “Chuyện
tình New York” đã đến tay tôi như thế đấy. Nhưng cũng không phải đến một cách
vô thức, không có chủ ý bởi tôi có thói quen là trước khi quyết định mua một
quyển sách nào đấy bao giờ cũng phải đọc “review” về nó trước. Với “Chuyện tình
New York” cũng tương tự, tôi lên mạng đọc bình luận của mọi người, nhiều ý kiến
trái chiều, có người nói hay, có người nói nhạt, người nói tàm tạm. Nhưng nói
chung tôi vẫn quyết định đổi nó. Chắc cũng tại chữ “duyên”.
Cuốn sách đủ để khiến tôi đọc từ đầu đến cuối bởi
cách dẫn dắt câu chuyện lôi cuốn, với các nhân vật đa dạng từ ngoại hình đến
tính cách,thêm những chi tiết hài hước, và kèm theo đó là những tình huống bất ngờ…Nhưng điều
tôi thấy thú vị nhất là chữ “thật”. Không biết sau khi đọc xong “Chuyện tình
New York” các bạn cảm thấy thế nào chứ tôi thấy rất chân thật, từ chuyện tình
yêu cho đến cuộc sống xung quanh. Những rung động nhẹ nhàng của tuổi 20, những
khi khùng khùng điên điên của thời kì nổi loạn, nụ cười, niềm vui, hạnh phúc, rồi
có cả những giọt nước mắt kìm nén xúc động, là đau, là thương, là yêu. Đây
không phải là một chuyện tình bi lụy – tôi không thích những thể loại như thế.
Tôi thấy “Chuyện tình New York” vừa đủ - yêu vừa đủ, không phải quá điên cuồng
nhưng vẫn hết sức ngọt ngào và mãnh liệt. Nhiều khi tôi cảm thấy ghen tị với Hà
Kin bởi sự “đặc biệt” của chị, như những gì chị miêu tả, như những gì người
khác nhận xét chị hay có lẽ cũng chính là con người thật của chị ngoài đời. Hà
Kin đặc biệt ở tính cách – một cô gái cá tính vừa đủ, đôi khi nổi loạn nhưng
không phá phách, bất cần. Tôi thích tuýp người như thế. Hà Kin đặc biệt ở ngoại
hình – chị đẹp, không phải nét đẹp theo tiêu chuẩn châu Á – da trắng, tóc dài.
Hà Kin đẹp kiểu “xấu lạ” – da ngăm, môi dày, mắt to – “một đôi mắt gây đau
đớn” và miệng thì lúc nào cũng mỉm cười. Tôi thích ngắm những người mắt đẹp, cảm
giác có một nét gì đó rất kỳ bí, cuốn hút. Tôi yêu những người hay cười. Nhìn nụ
cười của họ tự nhiên tôi cảm thấy yêu đời hơn. Có lẽ vì những nét đặc biệt của
Hà Kin mà đã có rất nhiều chàng trai đem lòng yêu mến chị. Và vì Hà Kin là Hà
Kin, không cần phải bắt chước bất kì ai, không cần phải theo khuôn mẫu nào. Hà
Kin đủ cá tính, đủ tài năng.
Khó có thể nói hết những gì mình cảm nhận sau khi đọc
“Chuyện tình New York” bởi cảm nhận là thứ khó có thể diễn đạt bằng lời. Giống
như yêu một ai đó mà không biết lý do vì sao. Tôi chỉ biết rằng mình đã có một
quyết định đúng đắn khi đổi lấy quyển sách này. “Chuyện tình New York” không
đơn giản là tình yêu mà còn là tình bạn, là muôn vẻ của cuộc sống. Tôi chợt nhận
ra rằng, bất kì ai chúng ta gặp trong cuộc đời, dù họ tốt hay chưa hoàn thiện thì cũng sẽ là những người để lại cho chúng ta nhiều trải nghiệm quý báu, sau này khi ta
nghĩ lại còn có một chút gì để vấn vương và có khi là mỉm cười vì điều đó.
Bỗng nhiên tôi ước có một cuộc sống muôn màu như của
Hà Kin trong “Chuyện tình New York”.
Chào bạn. Hôm nay tôi lạc vào blog bạn chắc cũng do "duyên", và sau khi đọc review của bạn về Chuyện tình New York của Hà Kin, tôi quyết định làm quen và gửi bạn vài dòng. Hồi mười năm trước tôi cũng từng đọc blog Hà Kin và đọc Chuyện tình New York của cô ấy ... nó gợi nhớ cho tôi quá nhiều về tuổi 20 và những câu chuyện tình đẹp đẽ một thời. Mười năm sau, duyên lại đến. Một ngày trước Giáng Sinh, tôi đã ngồi xuống viết một tản văn về một ngày đặc biệt cuả tuổi trẻ, không ngờ lại thành một "chuỗi" các bài viết dạng hồi ký, và rồi nó đã thành một câu chuyện dài. Đuợc bạn đọc khuyến khích, tôi quyết định in sách, lòng cũng hồi hộp vì mình chẳng phải hot blogger, cũng chẳng từng xuất bản sách hay có tiếng tăm trong làng viết. Nhưng thôi, làm gì cũng phải đi từ nấc thang đầu. Nếu bạn quan tâm, tôi mời bạn sang nhà và đọc thử "Giáng Sinh xưa" nhé. Mọi ý kiến đóng góp đều được trân trọng. Thân mến, và chúc bạn một ngày vui!
Trả lờiXóa