Hôm nay là một ngày
mình rất mong chờ bởi được lênh đên trên những con thuyền, buổi sáng thì được
đi thuyền ra các cồn Lân, cồn Phụng, tối thì lại được ăn trên thuyền tại bến
Ninh Kiều.
Điều mình ấn tượng nhất
ở vùng đất “gạo trắng nước trong” này là những người dân nơi đây, ai ai cũng đều
dễ mến. Thuyền mình đi ra cồn có bà má miền Tây trong bộ áo bà ba với vai trò
hướng dẫn viên. Không những có tâm với nghề, bà còn có tình với vùng đất nơi
mình sinh ra, lớn lên, cách bà trò chuyện rất chân tình, cởi mở, giọng bà reo
vui như chào mừng những vị khách phương xa đến với vùng đất “mênh mông sóng nước”
này.
Thuyền cập bến vào cồn
Lân (hay còn gọi là cồn Thới Sơn), đoàn mình được trải nghiệm “cảm giác mạnh”
khi cầm 1 vỉ toàn những con ong đang bò lúc nhúc hay quấn trên mình một con
trăn khổng lồ dài hàng mét, nặng hàng tạ, chỉ để…chụp ảnh. Quả thật đúng với
câu “hết mình vì nghệ thuật”! Sau đó cả đoàn còn được thưởng thức thứ nước uống
đặc sản ở nơi đây – mật ong chanh thêm vài hạt phấn hoa cho dậy mùi. Thứ nước
âm ấm, ngòn ngọt, uống đến đâu lưu luyến đến đấy, không những giúp xua tan mệt
mỏi mà còn có công dụng làm đẹp da. Thế này thì ai chẳng thích! Nhất là mấy đứa
con gái, nên đứa nào đứa nấy cũng đều tranh thủ mua cho mình hay cho người thân
một vài chai mật ong, hai ba hũ sữa ong chúa…về làm quà.
Tiếp đến cả đoàn được
đi thăm lò sản xuất kẹo dừa Bến Tre, chưa đi đến nơi đã ngửi thấy mùi dừa thơm
ngào ngạt. Đến nơi rồi thì thấy có một chú đang đứng trước một cái dùi nhọn, có
1 quả dừa khô cắm bên trên, và chú chuẩn bị trình diễn màn…lột dừa. Một màn biểu
diễn nghệ thuật được đánh giá là “nguy hiểm”! Nhưng vì có nghề rồi nên chú lột
trái dừa nhanh thoăn thoắt, trong vòng một…nốt nhạc. Đứa nào đứa đấy nhìn nhau
mắt chữ A, mồm chữ O, thán phục. Chị chủ ở đấy đưa ra lời thách thức đứa nào lột
được trái dừa sẽ được quà. Bốn mắt nhìn nhau, may quá có một bạn nam “to cao nhất
lớp” – Sơn Nấm lên trình diễn, mặc dù tốc độ kém hơn nhưng quan trọng là kết quả,
Sơn Nấm đã không phụ lòng tin tưởng của cả lớp, mang lại vinh quang và quà về
cho đoàn !
Rồi cả đoàn lại tiếp tục
di chuyển vào sâu trong khu vực miệt vườn, vừa được thưởng thức món “đặc sản
tinh thần” – đờn ca tài tử Nam Bộ, vừa được nhấm nháp 5 loại trái cây tươi ngon
là thanh long, nhãn, dưa hấu, dứa, đủ đủ…với lời khuyên là nên ăn từ chua đến
ngọt. Đúng là việc ăn thôi cũng là cả một nghệ thuật và người ăn là một nghệ
sĩ!
Không những được đi
thuyền, chúng tôi còn được trải nghiệm loại phương tiện đặc trưng của người miền
Tây đó là chiếc xuồng ba lá để di chuyển từ cồn Lân ra cồn Phụng. Gần như nhà
nào ở đây cũng có ít nhất một chiếc xuồng. Trước kia những chiếc xuồng này phục
vụ cho đời sống hàng ngày lênh đênh trên sông nước của người dân thì ngày nay
nó còn là phượng tiện hữu hiệu phục vụ du lịch. Hai cô lái xuồng miền Tây mặc
chiếc áo nâu giản dị, đầu đội nón lá, tay khua mái chèo, vừa đi họ vừa không
quên giới thiệu cho chúng tôi về vùng đất, con người nơi đây, về những rặng dừa
nước, những cảnh trí xuất hiện hai bên đường. Con kênh chúng tôi đi nho nhỏ
thôi mà hai bên tấp nập những chiếc xuồng ba lá qua lại, người Việt có, người
nước ngoài cũng có, ai cũng trao nhau một nụ cười trìu mến như những người bạn
lâu ngày mới gặp lại.
Lênh đênh sông nước miền Tây... Ảnh: Dương Hoàng |
Chúng tôi dừng chân tại
cồn Phụng, còn được biết đến là nơi phát tích của Đạo Dừa do ông Nguyễn Thành
Nam lập nên vào những năm 60 của thế kỉ trước. Có rất nhiều giai thoại và câu
chuyện liên quan đến ông, qua lời kể của bà má miền Tây bỗng trở nên sinh động
hơn rất nhiều. Đây cũng là điểm ăn trưa của cả đoàn. Với tôi, đây là bữa ăn
ngon nhất, ngon miệng của hương vị sông nước, ngon mắt của cách bầy biện mâm cầu
kì, hay bởi vì ăn trong khung cảnh lãng mạn của một màn mưa bụi bay bay? Tôi
cũng không biết nữa, chỉ biết là rất ngon mà thôi.
Thời gian thấm thoắt
trôi đã đến buổi tối, lại một lần nữa tôi được trải nghiệm cảm giác lênh đênh
trên thuyền. Có thể gọi đây là du thuyền ở bến Ninh Kiều bởi nó chuyên phục vụ
khách du lịch về phương diện ẩm thực cũng như ngắm cảnh sông nước về đêm.
Sau khi thuyền cập bến,
tôi cùng vài người bạn lại rủ nhau đi dọc những con phố sáng đèn ở Cần Thơ để
hít thở bầu không khí trong lành, để cảm nhận những điều bình dị ở nơi đây và
điểm dừng chân cuối cùng trong chuyến hành trình ngày hôm nay là ở chợ đêm Cần
Thơ. Đủ mọi món ăn từ Bắc – Trung – Nam, nhưng thứ thu hút ánh nhìn của lũ
chúng tôi nhất chính là quán “trái cây xô”, một cái tên thật lạ, chưa từng nghe
tới bao giờ. Hóa ra, mỗi đứa chúng tôi được phát cho một chiếc xô, có thể tùy ý
múc thứ hoa quả, thạch, chọn vị siro mà mình thích. Càng tuyệt vời hơn nữa khi
giá của nó rẻ tới bất ngờ - chỉ 18.000 cho một xô đầy ắp trái cây. Và một điều
ghi điểm nữa là người bán hàng là 2 em trai vô cùng dễ thương, niềm nở. Chắc chắn
tôi sẽ quay lại nơi đây để ăn món này bất cứ khi nào có dịp ghé thăm Cần Thơ !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét