Hôm nay dậy sớm từ lúc
3h30, một phần là do 4h15 phải có mặt ở trường, phần còn lại là do cảm giác hồi
hộp trước một chuyến đi xa khiến lòng “rạo rực”, khó ngủ. Mấy đứa ở lớp còn thức
trắng đêm đợi đến giờ khởi hành và bảo “lên máy bay ngủ bù!" Nhưng cuối cùng
khi máy bay cất cánh, đứa nào cũng tỉnh táo giống như sáng nay vừa uống một cốc
cà phê đen nguyên chất. Nói chung cũng chẳng thể nào ngủ được bởi ai nấy đều
còn mải “há hốc mồm”, có người trầm trồ vì lần đầu được đi máy bay, có người ngạc
nhiên vì khung cảnh nhìn từ trên cao sao mà “ảo diệu” đến thế, nhìn đâu cũng chỉ
toàn thấy mây, mây và mây. Những cụm mây trắng xóa như những bông tuyết, mềm mại
như một chiếc gối và nhẹ nhàng giống như một cây kẹo bông gòn. Rất thích mắt! Đứa
nào đứa nấy dán những đôi mắt to tròn qua cái cửa bé tí của máy bay như thể những
đứa con nít lên 3 chứ không phải những đứa sắp hết cái thời sinh viên đại học
năm 3, chuẩn bị bước sang những năm cuối cấp !
Còn đối với tôi, do đây
không phải lần đầu tiên đi máy bay, nên cũng bớt bỡ ngỡ hơn, nhưng vì đây là lần
đầu tiên sử dụng dịch vụ của hãng hàng không quốc gia Vietnam Airlines nên cũng
có chút ngạc nhiên về chất lượng dịch vụ và thực lòng tán dương. Lần bay này rất
êm, không bị ù tai, có báo hàng ngày để đọc, lại còn được phục vụ bữa sáng…còn
gì tuyệt vời hơn nữa. Nhìn bữa sáng họ phục vụ tại chỗ mà chỉ muốn…chụp ảnh bởi
vì quá “sang chảnh”, sand-wich được gói vuông vắn, hoa quả 3 miếng xếp ngay ngắn
đẹp đẽ trong một cái hộp vuông, uống nước, trà hay cà phê tùy sở thích, có giấy
ăn và tăm để bên cạnh…Cái đứa “nhà quê” là tôi mải mê chụp ảnh mà quên cả ăn,
nhìn xung quanh mọi người đã đánh chén gần hết rồi và xa xa mấy anh tiếp viên
trẻ đẹp đang đi thu dọn bàn ăn tôi mới “tỉnh ngộ”, cất máy ảnh đi và tập trung
vào “chuyên môn” – ăn! Nhưng mà công nhận cái bánh sand-wich này to thật, chắc
thiết kế để cho mấy người ngoại quốc ăn, chứ một đứa ăn khỏe như tôi mà ăn hết
cũng no lặc lè luôn, không ăn thì phí, mà tôi lại ghét nhất cái tính bỏ dở nên
cố ăn hết, thành ra no đến chiều!
Sau khi ra khỏi sân bay
Tân Sơn Nhất, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là – nắng. Cùng trên một dải đất
hình chữ S mà bầu trời mỗi nơi mỗi khác. Dường như bầu trời ở thành phố Hồ Chí
Minh cao hơn, trong xanh hơn, nắng chói chang hơn nhưng lại không gắt, không
gây cảm giác nóng nực, khó chịu như ở Hà Nội. Nắng ở đây có kèm theo gió cùng
những cụm mây bồng bềnh che lấp ông mặt trời khiến cho thời tiết bỗng trở nên
mát mẻ hơn. Nhưng có người cảnh báo là “nắng Sài Gòn làm da nhanh đen lắm đấy!”.
Mới đầu tôi không tin đâu bởi thấy không khí dễ chịu thế này cơ mà, nên khi đi
chẳng che chắn gì nhưng đến tối là được kiểm chứng sự thật ngay!
Cả buổi sáng chúng tôi
được đi tham quan những điểm du lịch nổi tiếng nhất của “thành phố mang tên
Bác” như chùa Vĩnh Nghiêm, Dinh Độc Lập, Bến Nhà Rồng – nay trở thành Bảo tàng
Hồ Chí Minh…mỗi nơi mỗi vẻ, nơi nào tôi cũng thu lượm được rất nhiều kiến thức
hay, bổ ích từ sự chia sẻ của anh hướng dẫn viên, từ bài thuyết minh của các
anh chị hướng dẫn tại điểm hay từ sự quan sát, đọc tư liệu của bản thân. Càng
đi càng thấy mình nhỏ bé, thấy kiến thức của mình vẫn còn rất hạn hẹp!
Buổi chiều sau khi đã
ăn trưa và nhận phòng khách sạn cũng đã là hơn 2 giờ chiều, thay vì chọn phương
án – ngủ trưa, thì tôi cùng một nhóm bạn tranh thủ thời gian bắt taxi để đến
tham quan những điểm du lịch hấp dẫn khác của thành phố như Nhà thờ Đức Bà, Bưu
điện trung tâm thành phố, trung tâm thương mại Diamond Plaza…Ra đường mới thấy ở
Sài Gòn đường phố cũng đông đúc, tấp nập chẳng kém gì Hà Nội, thậm chí còn náo
nhiệt hơn bởi lúc đấy mới có 3 giờ chiều mà đã có tình trạng kẹt xe, nhưng
không đến mức quá nghiêm trọng.
Vì được hẹn ăn tối ở
nhà hàng Tulip nên khoảng hơn 5 giờ chúng tôi đã lục tục ra về, cả lũ quyết tâm
đi bộ dựa theo cái bản đồ được bác lễ tân tốt bụng ở khách sạn Ava đưa cho, trước
khi đi bác còn tư vấn nhiệt tình về đường đi, hay các địa điểm ăn chơi ở gần
đó. Nhưng đi chẳng được bao lâu chúng tôi đã phải chạy nháo nhào bởi những cơn
mưa Sài Gòn đến bất chợt. Quả đúng như anh hướng dẫn viên của xe tôi đã nói
“Sài Gòn giống như một cô nàng đỏng đảnh, chợt nắng chợt mưa!" Nhưng tôi lại
thích cái sự “đỏng đảnh” đấy bởi chúng tôi đã có những kỉ niệm cùng nhau đứng
bên mái hiên trú mưa, cùng nhau chạy dưới mưa, tắm mưa…Thế rồi cuối cùng cả lũ
cũng phải bắt taxi đến điểm ăn tối bởi cơn mưa hôm nay khá to, hình như không
có dấu hiệu ngừng lại.
Và đúng thế thật, ăn tối
xong mưa càng lúc càng to hơn, mưa tuôn rào rào, gió thổi mạnh giống như sắp có
một trận lũ lớn. Đứng từ trong nhà ngắm mưa mà tôi bỗng “tức cảnh sinh tình” sáng
tác ra một bài thơ con cóc:
Đến bất chợt
Không báo trước
Làm cho em
Ướt áo quần.
Mưa Sài Gòn
Sao mưa mãi
Làm cho ai
Phải xuyến xao.
Mưa Sài Gòn
Đến rồi đi
Còn lại gì
Trên kẽ lá.
Mưa Sài Gòn
Sao đỏng đảnh
Mà đáng yêu
Rất, rất nhiều !
Nói thế thôi, chứ thật
ra mình thấy mưa Sài Gòn cũng không “đáng yêu” lắm đâu vì làm lỡ hết kế hoạch
đi chơi. Nhưng may quá, buổi tối vẫn đội ô đi dưới mưa để gỡ gạc lại một chầu ốc
nóng hổi tại quán ốc Đào!
Vậy là kết thúc một
ngày với muôn vàn cảm xúc. Mong những ngày tới sẽ luôn được thuận lợi, suôn sẻ
và vui vẻ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét