“Đời người như mây bay, gió thoảng, dài chẳng thoát
nổi một lần chớp mắt, sâu chẳng vượt qua một cái nhíu mày.
Sống, Đi và Khám Phá
nghĩa là được trải nghiệm nhiều hơn, thú vị hơn, sâu sắc hơn, vượt lên trên khoảng
thời gian hữu hạn mà tạo hóa chi phối, trước khi chúng ta ‘hết hạn hành trình’!”
Đây là một câu trong sách của cô Thúy Anh mà mình rất
tâm đắc nên đã chép vào một tờ giấy, dán trên tủ sách cạnh bàn học để mỗi lần
đi ra đi vào đều nhìn thấy nó. Với mình, được “đi” là một niềm vui, được học
ngành du lịch là một niềm hạnh phúc và có được những người bạn đồng hành là một
điều tuyệt vời không gì sánh được.
Đối với nhiều người, có lẽ chuyến đi này là lần “cuối
cùng”, “cuối đời…sinh viên”. Nhưng mình thì không nghĩ vậy. Với mình, không có
gì là mở đầu, cũng không có gì là kết thúc. Mình chỉ đơn giản là đang tận hưởng
quãng thời gian vô cùng quý báu này. Để mỗi khi ngồi hồi tưởng lại những kỉ niệm,
sẽ nhoẻn miệng cười thật tươi và tự nói với mình rằng “Tuổi thanh xuân của tôi
tươi đẹp biết bao”.
…
Có lẽ trước mỗi chuyến đi, ai cũng đặt ra cho mình một
mục tiêu riêng, có người có mục tiêu to to, có người có mục tiêu vừa vừa, có
người có mục tiêu nho nhỏ. Mình cũng vậy, chuyến đi lần này mình đã đặt ra cho
mình một mục tiêu “vĩ đại” đó là: Không Mục Tiêu. Chắc một phần là do thi xong
trước khi đi nên tâm lý thảnh thơi hơn một chút, hai nữa là mình tâm niệm “cứ
đi rồi sẽ đến” nên chuyến đi lần này đi trong tâm thế “vô lo vô nghĩ”. Âu cũng
là do có công ty du lịch lo nghĩ cho mình hết rồi chăng?
Nhưng thật ra, mình
xác định ngay từ đầu mục đích của chuyến đi này chính là “chơi” mà một khi đã “chơi”
là nhiệt tình, hết mình, không phải nghĩ giống như lời của Nguyễn Phương Mai trong
“Tôi là một con lừa” đã nói “Trước mỗi lần lên đường, tôi cố gắng trút bỏ mọi định
kiến, mọi hình dung. Tôi dốc cạn để đầu óc trống rỗng, không mong chờ, không
phán đoán. Tôi liều mạng để trái tim mình rộng mở, trần trụi. Và tôi lên đường
như một tờ giấy trắng, với niềm khát khao được phủ kín, được lấp đầy, được đổi
thay.” Và sự thật đã chứng minh quyết định của mình là đúng, mình trở về nhà với
một túi kiến thức be bé cóp nhặt từ sau chuyến đi, vài tấm ảnh kỉ niệm giữ lại trong máy, nhưng quan trọng hơn cả đối với mình là hình ảnh của các bạn lưu lại
trong tâm trí và tình cảm thân thiết mấy ngày vừa qua thì luôn ở trong tim. Đó
mới là điều quan trọng nhất với mình.
...
Có lẽ nhiều người nói mình trẻ con. Ừ thì công nhận
mình trẻ con thật. Nhưng đời người được mấy lần trẻ con thế này chứ. Sau này ra
trường rồi, bon chen kiếm sống rồi mới lại ước “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”
lúc đấy đã quá muộn rồi chăng. Thế nên khi được làm trẻ con thì hãy cứ vô tư
đi, nhất là khi được làm trẻ con trước mấy đứa bạn còn trẻ con hơn mình. Sống
thế nó mới vui chứ !
"Sẽ nhớ mãi nhớ mãi khi chúng ta bên nhau..."
_Kỷ niệm chuyến đi Bắc Kạn - Cao Bằng_
-----------Ngày 18-20/3/2017-----------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét